Ông Nội mất...
Tối qua mình ra ngoài về thấy hai đứa ở nhà nói bố mình gọi sang mấy lần. Lúc đó mình nghĩ chắc không có gì nên không gọi lại. Sáng nay ngủ dậy mới gọi về nhà, thấy bố hỏi sao gọi cho con mấy lần mà không được, ông mất rồi, bố mẹ, thím Phương, chú Tuân đang mua vé máy bay về quê. . . Ông bị đột tử con ạ... thôi không sao đâu, chuẩn bị đi làm đi.
Vừa nghe bố nói ông mất, nước mắt mình đã chảy ra. Từ trước tới giờ mình chưa trải qua cảnh mất đi một người thân bao giờ. Mấy năm rồi mình cũng không về quê, lần về gần đây nhất có một ngày nên cũng không gặp ông. Giờ thì cơ hội gặp ông lần cuối cũng không còn rồi. Mình còn nhớ lần đầu tiên mình gặp lại ông sau gần mười năm, ông cứ đứng nhìn mình mãi. Rồi vài lần sau đó, lần nào ông cũng dặn dò mình phải học nữ công gia chánh, để sau này lấy chồng đỡ khổ. Mình còn nhớ lần mình rửa bát, ông còn ra xịt nước rửa cho mình. Bên nội mình, chỉ có mình mình là con gái, nên ông hay dặn dò lắm. Giờ muốn nghe ông dặn lại cũng không được nữa. . .
Lúc sáng thấy mình khóc, mọi người ở xưởng ai cũng quan tâm hỏi han, mấy cô nói đừng buồn, ông ở nơi đó chắc sẽ vui hơn, vì không còn phải suy nghĩ gì nữa. Mày đừng lo, rồi mày cũng sẽ gặp ông mày ở trên thiên đường thôi. Mọi người tốt thật, nhưng chẳng hiểu sao cứ ai nhắc về ông mình là nước mắt mình lại chảy ra. Nhưng dù sao cũng cảm ơn mọi người nhiều lắm.
Ông ơi, cháu mong ông sẽ vui vẻ ở nơi ở mới.
Cháu xin lỗi.
Vừa nghe bố nói ông mất, nước mắt mình đã chảy ra. Từ trước tới giờ mình chưa trải qua cảnh mất đi một người thân bao giờ. Mấy năm rồi mình cũng không về quê, lần về gần đây nhất có một ngày nên cũng không gặp ông. Giờ thì cơ hội gặp ông lần cuối cũng không còn rồi. Mình còn nhớ lần đầu tiên mình gặp lại ông sau gần mười năm, ông cứ đứng nhìn mình mãi. Rồi vài lần sau đó, lần nào ông cũng dặn dò mình phải học nữ công gia chánh, để sau này lấy chồng đỡ khổ. Mình còn nhớ lần mình rửa bát, ông còn ra xịt nước rửa cho mình. Bên nội mình, chỉ có mình mình là con gái, nên ông hay dặn dò lắm. Giờ muốn nghe ông dặn lại cũng không được nữa. . .
Lúc sáng thấy mình khóc, mọi người ở xưởng ai cũng quan tâm hỏi han, mấy cô nói đừng buồn, ông ở nơi đó chắc sẽ vui hơn, vì không còn phải suy nghĩ gì nữa. Mày đừng lo, rồi mày cũng sẽ gặp ông mày ở trên thiên đường thôi. Mọi người tốt thật, nhưng chẳng hiểu sao cứ ai nhắc về ông mình là nước mắt mình lại chảy ra. Nhưng dù sao cũng cảm ơn mọi người nhiều lắm.
Ông ơi, cháu mong ông sẽ vui vẻ ở nơi ở mới.
Cháu xin lỗi.
Chia buồn cùng em nhé
ReplyDeleteChia buồn cùng Ngân và gia đình nhé. Mạnh mẽ lên nhé Ngân.
ReplyDeleteChia bun zoi pa:(...manh me len...o noi xa og pa se lun theo doi va phu ho cho dua chau gai duy nhat cua og ma :)
ReplyDeletehôm thứ 7 chị có gọi về nhà. mọi chuyện vẫn bình thường, vậy mà... cũng đừng buồn quá em ạ, ông nội cũng mong cháu gái của mình sống vui vẻ.
ReplyDeleteEm cảm ơn mọi người. Ở nhà mọi người nói mọi việc cũng suôn sẻ rồi ạ. Ông em thọ 78 tuổi ạ. Nhờ mọi người an ủi em cũng đỡ buồn
ReplyDeleteChia buồn với bạn Ngân
ReplyDeletechia bun voi N nhe ><(k bit nen noi j nhung luc nay)hoa
ReplyDeletethôi bà cũng đừng có buồn nữa
ReplyDeleteCảm ơn Bão, Hoa và Hảo :P
ReplyDeletechia buon cung Ngan !
ReplyDeleteCảm ơn Lộc :(
ReplyDeleteSorry, vì đọc bài này trễ. :(
ReplyDeleteChia buồn cùng em và gia đình!